“Ngươi muốn thế nào?”
Trịnh Đình Văn đen mặt hỏi.
Ông ta nhìn vào đống tay chân kia, cố gắng tìm kiếm ra cánh tay của bản thân, xem xem có thể cướp nó về hay không, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ cuộc.
Luyện Hư Cảnh có được thị lực cực mạnh, muốn phân biệt ra mấy cái tay chân kia vô cùng dễ dàng, nhưng tên Vương Sùng đáng chết kia lại xáo trộn toàn bộ tay chân lại với nhau, muốn cướp thì nhiều nhất chỉ có thể cướp được một cái, mất nhiều hơn được.
“Trần trưởng lão, không bằng ngươi đi ra khuyên nhủ mấy người Trịnh trưởng lão đi!”