Sau khi móc ra một lỗ hổng đủ để một người chui qua rồi, Đỗ Cách nhìn Đan Tòng cười mỉm, giả vờ như muốn chui vào bên trong thư phòng.
Sắc mặt Đan Tòng lập tức thay đổi kịch liệt, đập một chữ “bay” lên người mình, hắn ta xuyên qua cửa sổ lao ra ngoài, lập tức bay thẳng về phía giam tu sử trên bầu trời nói:
“Giam tu sử, cứu ta...”
Nhưng tốc độ của Đỗ Cách lại càng nhanh hơn.
Hắn quơ gạch đập bay thanh phi kiếm đang chém vào cổ của hắn, hơi nghiêng người rồi vụt chạy đến phía sau lưng Đan Tòng, dùng một bàn tay bóp chặt cổ hắn ta, một tay khác vừa vỗ vừa đánh liên tục lên cơ thể tên này, túm ra một đống vết mực nước, sẵn tiện còn lột sạch quần áo của hắn ta luôn.