Sáu ngày sau, nhóm người đã đến Y Tiên Môn. Y Tiên Môn cách xa nơi người ở, dọc đường toàn là núi cao rừng rậm, trúc cơ kỳ không biết bay đi qua đó vô cùng gian nan. Khó khăn lắm mới đến dưới chân núi, ngước nhìn sơn môn như ẩn như hiện giữa sườn núi, Đỗ Cách càng kiên định hơn với suy nghĩ phải để các tu sĩ trong môn phái thăng đến kim đan kỳ. Kim đan kỳ ngự kiếm bay lượn, dẫn theo một hai người còn được, không thể dẫn theo mười người, may mà tu vi của nhóm người thấp nhất cũng là trúc cơ kỳ đỉnh phong, dốc hết sức đi đường mới đỡ tốn thời gian hơn. Nếu là luyện khí kỳ, chỉ đi đường thôi cũng đã mất nửa tháng trở lên rồi. Tốn thời gian cho chuyện đi đường là điều oan uổng nhất.
“Linh khí của danh môn đại phái thật sự rất nồng!”
Đứng dưới chân núi, ánh mắt Từ Hợp Minh tràn ngập vẻ hâm mộ:
“Còn chưa bước vào tiên môn, mức độ nồng đậm của linh khí đã vượt xa Thiên Lam Cốc ta, thật không biết linh khí trên núi còn nồng đến mức nào nữa!”
Chuyện Từ Hợp Minh cảm nhận được, tất nhiên Đỗ Cách cũng biết, hắn nhìn tiên môn bên trên, trong lòng cũng cảm khái, đây mới là tông môn tu hành, linh khí đầy đủ. So với nơi này, Thất Tinh Môn chỉ là cặn bã. Có điều nếu lúc đầu hắn đoạt xá tông môn như vậy, được chia từ khóa cướp bóc và cao thượng, chắc chắn không thể phát triển nhanh đến thế! Ở tông môn ít người lui tới như vậy, hắn có thể cướp ai được! Cướp bệnh nhân à? Trừ phi tu thành kim đan, nếu không ngay cả tông môn cũng không ra nổi...Quả nhiên không đoạt xá danh môn đại phái là đúng, lượng người ít ỏi, không thể nhấc nổi sóng gió gì trong đó. Nhưng giờ thì sao? Đỗ Cách đột nhiên nhìn về phía viện trưởng, hỏi: