Phương Văn Nhạc đã cắt đuôi được hộ vệ của Phương gia lúc này đang nhàn nhã nằm trong lòng hoa khôi của một thanh lâu nào đó. Hắn chăm chú nhìn cái tên Vương Sùng cao cao tại thượng, lại nhìn tên mình ở vị trí 603, trên mặt hiện lên nét khinh thường. Hắn rót một ngụm rượu vào bụng, lẩm bẩm.
“Đứng đầu? Thật đúng là không biết sống chết mà!”
Bên trong màn che vang lên một giọng nói lười biếng.
“Công tử nếu không qua thì nô gia sẽ chết thật đó...”
. . .