Đám Cao Minh sợ hết hồn khi suýt chút nữa bị vạn kiếm xuyên tim, đương nhiên bọn họ sẽ không khách khí với Tiên Đế nữa. Trương Đức Thắng dũng cảm đứng ra, cất cao giọng nói:
“Đỗ ca, đưa ta đến gần Tiên Đế đi.”
Lời còn chưa dứt, không biết một sợi dây thừng từ đâu nhô ra đột nhiên nối liền Trương Đức Thắng và Tiên Đế.
Đế Vương Kiếm trong tay Tiên Đế rơi xuống, hai tay nắm chặt dây thừng, một đầu khác của dây thừng thì lại nằm trong tay Trương Đức Thắng.
“Đỗ ca, còn nhớ ta không, ta là người phe mình.”