Sau mấy chiêu thì pháp khí hộ thân của Đoan Vương cũng phát ra âm thanh giòn giã, vết nứt đã trải rộng khắp miếng ngọc bội.
Âm than giòn tan này tựa như bùa đòi mạng, Đoan Vương chợt chấn động, nhanh trí nói:
“Lão tổ tha cho ta đi, ta là hoàng tử, nếu bắt ta làm con tin thì ngươi có thể chạy thoát khỏi kinh thành.”
“Bắt làm con tin ư, lão tổ giết ngươi để mua vui chứ muốn chạy trốn khi nào.”
Đỗ Cách cười gằn một tiếng, vung kiếm đâm lần nữa.