Đỗ Cách liếc nhìn Tân Thiên Dương, nói:
“Cái tên này không có ý tốt đối với ta, không giết hắn thì giữ lại để ăn tết sao? Đội ngũ của chúng ta cần duy trì sự thanh khiết, không cho phép những tên khốn kiếp như này tồn tại.”
Miệng lưỡi Tân Thiên Dương khô khốc, trong lòng cực kỳ vui mừng vì vừa nãy mình không hề nói gì bất lợi đối với Đỗ Cách.
Sắc mặt Mạnh Lan Vân trắng bệch, khó khăn nói:
“Đỗ… Đỗ ca, vừa nãy ta nói như vậy là để ứng phó với Nam Cường, không phải thật sự muốn xuống tay với ngươi, thực ra ta vẫn rất kính phục cách đối nhân xử thế của Đỗ ca ngài.”