“Hoàng Phủ Nguyệt, ta vốn cho rằng đã tìm được người cùng chung chí hướng, nhưng không ngờ ngươi vẫn là chó săn cho đám đàn ông.”
Lạc Sương thương hại nhìn Hoàng Phủ Nguyệt, cất cao giọng nói:
“Ta thấy hổ thẹn vì ngươi.”
Hoàng Phủ Nguyệt nhìn hai người Đỗ Cách, ánh mắt lạnh lẽo như đang nhìn hai người chết.
Đỗ Cách nhìn đám người Đồng Tam đang đánh nhau, trong lòng cũng rất khó hiểu. Hắn có kỹ năng rút dây động rừng, đáng lẽ ra phải tạo ra trào lưu, hắn muốn mời chào Hoàng Phủ Nguyệt sẽ là làm ít được nhiều, mà Hoàng Phủ Nguyệt làm trái trào lưu, muốn làm chuyện gì cũng phải là làm nhiều được ít mới đúng chứ.