“Nói ra thì đây là kiếp nạn của nhân gian.”
Ngô Xương than một tiếng, nói:
“Trên nhân gian là thiên giới. Dưới nhân gian là ma giới. Thiên giới tốt nhất, linh khí đầy đủ, các thần tiên sống rất sung túc. Nhân gian xếp thứ hai, tuy không có linh khí nồng đậm nhưng cơm no áo ấm. Ma giới kém nhất, đất đai cằn cỗi, khắp nơi toàn là dung nham, hoang mạc, rừng thiêng nước độc. Đám ma đầu tính tình bạo ngược, vì sinh tồn thường xuyên chém giết lẫn nhau. Ma giới ngấp nghé đất đai màu mỡ ở thiên giới, nhiều lần phát động chiến tranh, quấy nhiễu thiên giới, nhưng lúc thắng lúc thua, người trời nhân từ, dùng pháp lực lớn bảo vệ nhân gian, tránh bị ma giới quấy phá. Nhưng lần này, một kẻ tên đại ma thần dùng pháp lực lớn xé mở kết giới mà thiên đình bảo vệ nhân gian, đưa tám trăm ma thần vào nhân gian, mưu đồ đánh vỡ phong ấn thiên đình từ nội bộ nhân gian, dẫn đám ma đầu cưỡng chiếm nhân gian, gây ra kiếp nạn nhân gian lần này. Thiên đình vì muốn bảo vệ nhân gian, đành phái thần tiên hạ phàm, giết chết đám thiên ma xâm nhập, trả lại yên bình cho nhân gian...”
Đỗ Cách trợn to mắt. Mẹ kiếp! Đây là câu chuyện của hành tinh nào vậy, bịa còn hoàn thiện hơn cả ta nữa! Chẳng qua ta chỉ bịa thiên ma chém giết nhau, tên này đã cho hai bên đối lập luôn rồi.
“Nếu Ngô tiên sinh là thần tiên hạ phàm, tại sao lại chiếm thân xác của người phàm?”