Cảnh Trung liếc mắt nhìn hắn, cười nói:
“Lão Lưu, nghĩ nhiều như thế làm gì? Chúng ta chỉ cứ báo cáo tình hình với đại đế, còn đâu để cho đại đế phán đoán.
Nếu suy đoán của chúng ta là đúng, thật sự cứu được toàn thể Long Hổ Sơn thì Hứa chưởng môn sẽ nợ chúng ta một ân huệ. Bắt được yêu tà dựa vào sức một người mà làm loạn Long Hổ Sơn thì chúng ta cũng lập được công lớn ở chỗ đại đế.
Nếu như không đúng thì cũng chỉ vì chúng ta suy nghĩ cho Long Hổ Sơn, như vậy thì Hứa chưởng môn cũng sẽ không trách tội hai Nhật Du Thần chúng ta, đại đế cũng cho rằng chúng ta cẩn thận. Nếu như chúng ta ta sơ sẩy, để đại yêu tà chạy mất thì mới là tội lớn.”
“Có lý.”