Mấy người mới vừa rời đi, một giây sau sương mù đen trong chiến trường lan ra phía ngoài với tốc độ nhanh hơn, cố gắng cắn nuốt hết tất cả mọi người.
- Chạy mau!
Vẻ mặt của Kiều Nga chợt biến đổi, vội vàng hô lên một câu rồi sau đó xoay người bỏ chạy.
Sương mù đen vô cùng quỷ dị, đối mặt với những thứ không biết thì cách tốt nhất là rời xa, huống chi sương mù đen cho cô một loại cảm giác không thở nổi, giống như là bị hung vật nhìn chằm chằm.
Sa Chí xoay người bỏ chạy, không để ý đến sự sống chết của cấp dưới, hắn có dự cảm, nếu như không nhanh chóng rời khỏi đây thì hắn chắc chắn phải chết.