Trăng tròn như dây cung, chiếu sáng rực rỡ.
Tử Sơn sừng sững đồ sộ, có những luồng khí màu tím mịt mờ chảy ngược xuôi.
Từ trong thỉnh thoảng truyền ra âm thanh đáng sợ, như hòn đá khổng lồ lăn cuồn cuộn, vang lên ầm ầm.
Trong sơn cốc, một bầu không khí bị kiềm nén, đám người câm như hến, mặt mày u ám, không dám nhiều lời.
Dù là Trần Ngưng Nhi ở sau lưng cũng chợt cảm thấy lạnh lẽo, vẻ mặt hơi tái.