“Cái gì?”
Nữ nhân che ô giấy dầu nghe xong liền biến sắc. Gương mặt vốn bình tĩnh lãnh đạm, núi Thái Sơn có sụp xuống trước mặt cũng không thay đổi lại tái nhợt vì kinh ngạc.
Nàng quay sang nhìn nữ nhân dịu dàng, hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không.
“Ta cảm giác không sai. Lúc đó, sức mạnh đột nhiên trở nên yếu đi, chủ thượng dường như có ý muốn thả bọn họ?”
Nữ nhân dịu dàng cảm thấy hoang mang, quay sang nhìn quan tài sắp biến mất, càng lúc càng mơ hồ sau lưng, nói khẽ: “Tuy nhiên, có lẽ đó chỉ là ảo giác của ta. Làm sao ta có khả năng cảm nhận được ý chí của chủ thượng chứ.”