Chỗ sâu thiên khung, thời không băng liệt, gợn sóng khuếch tán, đại đạo ma diệt. Bàn tay trắng như ngọc kia vẫn còn đang chậm rãi ép xuống, uy áp kinh khủng khiến tất cả mọi người đều không thở nổi, xương cốt kêu răng rắc như muốn đứt gãy.
Nhiều người không thể lắc lư cơ thể, hai chân yếu ớt, chịu không nổi mà khuỵu xuống.
Khóe miệng nữ nhân dịu dàng bên trong sương mù màu đen nhếch lên, ánh mắt lấp lóe, một tay còn lại lồng vào trong tay áo, ngay cả nhấc cũng không nhấc lên, động tác vô cùng tùy ý, đơn giản, giống như chúa tể của thiên địa muốn trừng phạt thương sinh sâu kiến.
Trên dưới Tà Nguyệt Tông là một bầu không khí tuyệt vọng. Tất cả trưởng lão và đệ tử trong thời khắc này đều không cảm nhận được bất kỳ sinh cơ nào, giống như bị mùa đông khắc nghiệt bao phủ, tràn đầy bóng ma tử vong.
Chúng lão tổ của Tà Nguyệt Tông đang bị rất nhiều sinh linh hắc ám ngăn chặn, mắt mở to như muốn rách cả mí, bi thiết không thôi.