Nữ nhân áo bào đỏ lười biếng nằm trên ghế mây, vẫn nheo nửa con mắt đùa nghịch con chim hoàng yến trong lồng, chỗ sâu đáy mắt là một sự thờ ơ.
“Lưu Vân, cái người mà ngươi nói với ta lần trước, về sau lại đi tìm ngươi sao?”
Nàng hơi nghiêng đầu, ánh mắt đẹp hứng thú nhìn mỹ nhân áo trắng.
“Hồi bẩm Khởi La tế tự, không có. Lão già kia cũng chỉ nhờ ta truyền lời cho người thôi.”
Mỹ nhân áo trắng tên Lưu Vân lắc đầu nói.