Thấy con chim hoàng yến giống như bị hù sợ, lúc này nữ nhân áo bào đỏ mới thỏa mãn gật đầu, sau đó nhẹ nhàng điểm một cái, một luồng sương mù màu xám nhạt rơi xuống người con chim hoàng yến.
Lúc đầu, chim hoàng yến hoảng sợ không thôi, nhưng rồi lại tràn ngập kinh nghi, sau đó há cái miệng tinh xảo của mình ra, rồi phát hiện mình có thể há mồm.
“Đại ma đầu ngươi sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng. Ngươi hủy diệt quê hương của ta, để tộc nhân của ta trôi dạt khắp nơi, ly biệt quê hương, khiến cho cố thổ của ta biến thành một vùng phế tích… chít chít chít…”
Âm thanh thanh thúy dễ nghe nhưng vô cùng phẫn nộ phát ra từ trong miệng của nó.
Tuy nhiên, nữ nhân áo bào đỏ không đợi nó nói xong, có vẻ không kiên nhẫn lắc đầu rồi chặn miệng nó lại: “Đúng là không biết nghe lời. Nếu không phải ta xem trọng huyết mạch tinh thuần của ngươi thật sự quá thưa thớt, ta đã sớm đưa ngươi đi gặp tộc nhân của mình rồi.”