“Vất vả cho ngươi rồi. Phạt Thiên Minh dưới sự quản lý của ngươi trong khoảng thời gian này càng lúc càng phát triển không ngừng, đã giảm bớt không ít tâm lực cho ta.”
Cố Trường Ca cầm một cánh hoa, sau đó cài vào một bên tai của nàng, mỉm cười nói: “Phía sau Chính Nhất Minh đúng là có một lực lượng đang thẩm thấu, muốn dần dần lan tràn khắp toàn bộ Thương Mang. Dã tâm của người này rất lớn, lá gan cũng không nhỏ nhưng hắn không có thực lực đó, sớm muộn gì cũng có một ngày bị phản phệ.”
“Về phần như lời ngươi nói, những chân giới văn minh kia cũng không phải mâu thuẫn với Chính Nhất Minh, mà chỉ vì khoảng cách với Chính Nhất Minh quá xa, rất khó tìm được sự che chở, đồng thời cũng không muốn di chuyển cả tộc qua đó.”
Vành tai mềm mại trắng nõn của Lăng Ngọc Linh lộ ra, có chút đỏ lên.
“Xem ra ngươi đã sớm biết được những thứ này, ta quả nhiên không cần lo lắng điều gì nữa.”