“Ha ha, các ngươi gấp như vậy, còn không sợ người bên ngoài cười cho hay sao? Gảy cho đám tục nhân các ngươi nghe một khúc, đúng là làm khó Vị Ương công chúa mà.”
Diệp Vô Đạo bất cần đời nói, hoàn toàn không để ý một đám thiên kiêu đang nhìn mình hằm hằm, sắc mặt vô cùng khó coi, vẫn làm theo ý mình.
“Xem ra, hôm nay ta phải lãnh giáo công phu của ngươi một chút.”
Ánh mắt của người mới nói lạnh lẽo, con ngươi còn có cảnh tượng kinh khủng phun trào.
Trước mặt Vị Ương công chúa, nếu ngay từ đầu ném đi khí thế, mất hết mặt mũi, vậy thì không cần tranh giành nữa.