Nam nhân trẻ tuổi mặc áo trắng hoa văn đám mây chắp tay sau lưng, hai hàng lông mày toát lên vẻ bá khí, không còn sự ôn nhuận hữu lễ như ban ngày.
“Gặp thì gặp được nhưng Vị Ương công chúa luôn cảnh giác rất sâu đối với bất kỳ kẻ nào, cũng không dễ đến gần. Ta trà trộn vào bên trong một đám thế hệ trẻ tuổi nhưng cũng chỉ biết mặt của nàng mà thôi.”
“Tuy nhiên, nói vậy cũng không chính xác. Dù sao nàng ta cũng bị mù, cái gì cũng nhìn không thấy, không thể nói là biết mặt được.”
Từ Ngọc lắc đầu nói: “Nếu muốn dựa vào nàng ta để tiến vào Vị Ương tiên triều, đoán chừng sẽ có chút khó khăn.”
“Trong khoảng thời gian này, hành động của Khương Vân thật sự khiến người ta nhìn không thấu. Ông ta có ý kén rể cho Vị Ương công chúa, ngược lại cho ta thấy được một số thời cơ để lợi dụng.”