“Ha ha, Lam Hân sư tỷ đúng là khẩu khí quá lớn, nhưng từ nay về sau, ngươi sẽ không còn cười ra tiếng nữa.”
Gương mặt Hứa Tuệ lộ ra nụ cười đùa cợt, sau đó không thèm để ý đến Lam Hân, trực tiếp quay người rời đi.
Về phần Cố Tiên Nhi bên cạnh Lam Hân, Hứa Tuệ từ đầu đến cuối đều không nhìn nàng, xem nàng như không khí.
“Xin lỗi, làm liên lụy đến ngươi, Tiên Nhi sư muội. Nàng ta là vì ta mà đến.” Thấy Hứa Tuệ đã rời đi, Lam Hân quay sang giải thích với Cố Tiên Nhi.
Gương mặt Cố Tiên Nhi vẫn giữ nét nhu thuận như cũ. Nàng nghe xong liền lắc đầu: “Lam Hân sư tỷ nói quá lời rồi. Tỷ biết ta không quan tâm đến những thứ này mà.”