“Bà bà…”
Cố Tiên Nhi suýt chút nữa nghẹn ngào, nàng nhận ra người đó.
Chính là người đã cứu nàng một mạng, cũng là người đã mang nàng về Tà Nguyệt Sơn.
Nàng không nghĩ đến, người bị trên dưới Tà Nguyệt Tông xem là một tồn tại không rõ, thần trí không rõ, lúc này lại xuất hiện bên trong di tích cũ nát, không ngừng thút thít về phía ánh trăng.
Lúc này, hình như cảm nhận được có người xuất hiện, bà bà lưng còng, tóc tai bù xù lập tức biến mất, giống như tan biến vào hư không.