Lam Hân mỉm cười nói: “Tiên Nhi sư muội không cần quá khiêm tốn. Đây cũng chẳng phải vận khí gì, là ngộ tính thiên phú của ngươi cường đại. Trong rất nhiều đệ tử, cũng chỉ có một mình ngươi mới có thể đốn ngộ, từ đó đạt được chỗ tốt.”
“Lam Hân sư tỷ quá khen rồi.”
Thiếu nữ áo trắng dường như có chút ngại ngùng đối với lời tán dương của Lam Hân, hơi cúi đầu, gương mặt trắng nõn tinh tế đỏ lên.
Tuy nhiên, ánh mắt thanh tịnh như hồ dường như có chút suy nghĩ.
Lam Hân mỉm cười, thông cảm với sự khiêm tốn và ngượng ngùng của thiếu nữ áo trắng, cũng chẳng suy nghĩ nhiều, im lặng không nói nữa.