Một bóng người lặng lẽ đứng bên hồ. Nàng mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, dải lụa buộc bên hông, vòng eo tinh tế không đủ một nắm, da thịt như ngọc, mang theo cảm giác hoàn mỹ nhưng cô quạnh.
Lúc này, nàng đứng bên hồ thất thần nhìn cái bóng của mình trong nước.
Tuy nhiên, trước mắt nàng băng một dây lụa thuần màu trắng, vừa lúc che khuất con mắt. Mái tóc trên trán bị gió thổi, nhẹ nhàng phiêu đãng, thỉnh thoảng nàng giơ ngón tay như ngòi bút của mình lên vén lại.
“Gió lại thổi nữa rồi, cũng đã lâu rồi không quay về.” Bỗng một tiếng thở dài từ trong miệng của nàng thốt ra.
Nàng ngẩng đầu nhìn về ngọn núi và hồ nước đằng xa, cứ thế mà xuất thần, giống như một thần nữ hoa soi bóng nước, quên bỏ cuộc đời đứng một mình, cô độc mà thanh lãnh.