“Vô Niệm Sơn? Rất nhanh nó không còn cái tên này nữa.”
Triệu Tú Yên chỉ lạnh lùng lắc đầu, sau đó không thèm quan tâm đến lão giả lưng còng đang trừng nàng đến rách cả mắt, phốc một tiếng bóp nát trái tim trong tay.
Người dưới chân của nàng cũng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, sau đó nổ tung, biến thành huyết vụ đầy trời, hình thần câu diệt.
“A…”
“Ngươi dám giết hạt giống hạch tâm của Vô Niệm Sơn ta…”