“Thanh tiên tử, ngươi thiên phú trác tuyệt, tài tình vô song, thành tựu trong tương lai nhất định có thể đuổi theo được thánh tổ, làm sao đám lão già vô dụng chúng ta có thể làm như vậy cơ chứ…”
“Ngươi nên rời đi cùng với Chúc Huyền, để mạng già chúng ta bảo vệ phù không đại lục…”
Những lão giả bối phận rất cao, tuổi tác rất lớn, sống không biết đã bao nhiêu năm thay phiên nhau lên tiếng, muốn khuyên Nam Thanh rời đi cùng với Chúc Huyền.
Gương mặt bọn họ đầy nếp nhăn, mái tóc hoa râm, gần như hao tổn toàn bộ khí huyết trong cuộc đại chiến vừa rồi, toàn thân khô cạn, không còn bao nhiêu huyết sắc nhưng vẫn muốn chảy hết giọt máu cuối cùng tử thủ nơi này.
“Thanh tiên tử, ngươi không cần thiết phải ở lại đây. Muốn cầm chân đám sinh linh hắc ám cũng nên để loại người mục nát như chúng ta làm…”