Lúc này, Chúc Huyền đang rơi vào nguy hiểm, bị một số sinh linh hắc ám cảnh giới vượt qua Tiên Vương vây quanh, máu me khắp người.
Gia gia hắn Chúc lão thì lại càng suy yếu, sương mù màu đen che phủ gương mặt, rơi vào trạng thái nửa hôn mê. Chúc Huyền ốc còn không mang nổi mình ốc, hoàn toàn không bảo vệ được cho gia gia của hắn.
Trong lúc Chúc Huyền tuyệt vọng gầm thét, một luồng đao quang gầm thét, trong nháy mắt xóa bỏ những sinh linh hắc ám chung quanh hắn.
“Lui vào bên trong màn sáng đi.”
Một giọng nói khàn khàn mang theo sự bình thản lạnh lùng vang lên bên tai Chúc Huyền. Hắn nhìn thấy một bóng người ngồi trên một con chân hống trắng như tuyết đang đi đến bên ngoài phù không đại lục. Dưới tấm áo choàng rộng rãi, cổ tay trắng như tuyết vung lên, hoành đao quét qua, rất nhiều sinh linh hắc ám bị chôn vùi, tạo thành một khu vực trống không.