“Thật ra vẫn có thể uống được mà.”
Sau khi Mộc Yên rời đi, Cố Trường Ca bưng chén trà đã uống qua trước đó, nhìn theo hướng Lăng Ngọc Linh, bên trong ánh mắt mang theo chút suy nghĩ.
Hắn cảm thấy thời cơ cũng đã đến rồi. Lăng Ngọc Linh không giống với những người còn lại, nhìn thì ôn nhuận như nước, thật ra rất tâm cao khí ngạo.
Vô số năm tháng ma luyện nội tâm, đủ để cho tâm cảnh của nàng không dao động trước bất kỳ tình huống nào, rất khó kích thích nàng gợn sóng.
Chân chính muốn thu phục nàng cần phải chèn ép không ngừng như thế, để nàng rơi vào sự hoài nghi bản thân, nghĩ lại, tự trách, để lộ sơ hở.