“Cho nên, đây chính là những gì mà ngươi đã trải qua trong thời gian vừa rồi?”
Bên trong một tòa thiên điện của Phạt Thiên Minh, lư hương bốc lên khói xanh lượn lờ, Cố Trường Ca nheo mắt chậm rãi thưởng thức chén trà, thuận miệng hỏi một câu.
Lạc Tương Quân mặc một chiếc váy dài màu vàng, tư thái cao gầy, cổ trắng như tuyết thon dài tinh tế như cổ thiên nga, trang nhã cao quý, ánh mắt sáng ngời, con ngươi còn mang theo ánh sáng màu vàng, có một loại mỹ cảm của nữ thần mặt trời.
Nàng ngồi ngay ngắn đối diện với Cố Trường Ca, hai tay đặt lên đầu gối, vô cùng đoan trang tú lệ, trâm cài tóc buông thõng từng chuỗi ngọc châu.
Người không biết có lẽ sẽ còn cho rằng nàng chính là một vị công chúa tiền triều nào đó, một loại khí độ ung dung rất khó liên hệ nàng với “đạo tặc” trong Thương Mang.