Lâm Thu Hàn sửng sốt, sau đó gật đầu. Nàng đứng dậy trở về phòng, cầm một cái giỏ trúc màu tím bước ra.
“Công tử, ngươi chờ ta một lát. Ta đi chuẩn bị một ít thức ăn và rượu mà sư tôn rất thích trước kia.”
Nàng giấc nhỏ trúc lên, không để ý đến vườn rau lúc sáng sớm vẫn còn dính đầy hạt sương, cầm mép váy ngồi xuống ngắt rau.
Đây là vườn rau khi nàng rảnh rỗi không có việc gì làm gieo xuống, nằm sát bên vườn thảo dược. Trải qua sự chăm sóc của nàng, vườn rau mọc rất tốt, còn có sương mù nồng đậm.
Gió mát thổi qua, mang theo mùi hương trong veo của thuốc và mùi thơm của bùn đất. Cố Trường Ca đứng ngoài vườn rau nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt bình tĩnh nhưng trong đầu lại nhớ đến một hình ảnh trùng hợp quen thuộc.