Lâm Thu Hàn đã sớm phát hiện ra bình cảnh này, chỉ là nàng cho rằng chỉ cần dựa vào cố gắng của mình là có thể phá vỡ nó, nhưng cho đến bây giờ, nàng có chút hiểu ra, đó cũng không phải nhân lực trước mắt có khả năng với tới. Nàng còn thiếu truyền thừa của tiền nhân và con đường phía trước.
“Nếu có công tử ở đây thì tốt quá rồi. Hắn tuyệt đối có cách giúp ta tìm được những ghi chép cổ tịch có liên quan đến Đan đạo.”
“Tuy nhiên, hắn rời đi nhiều năm như vậy, có lẽ đời này của ta khó mà gặp lại hắn.”
“Ta chỉ là một phế nhân. Luyện chế ra đan dược cấp độ Tiên Vương đã là cực hạn của ta, ta còn vọng tưởng tương lai có thể giúp được hắn. Rõ ràng cái gì cũng phải dựa vào hắn.”
“Có lẽ công tử hắn từ lâu đã quên còn có một người là ta. Ta đã đi theo hắn ngay từ ban đầu nhưng lại không đáng chú ý, chẳng khác nào người vô hình, cũng chẳng có bất kỳ tác dụng gì, chỉ có thể dựa vào uy danh của hắn trở thành cái gì gọi là Đan đạo tông sư…”