Đầu Yêu Yêu vẫn dựa vào bả vai Cố Trường Ca như cũ. Ánh mắt như ngọc thạch hai tròng trắng đen rõ ràng. Ngoại trừ cảm xúc vui vẻ, nhảy cẫng ban đầu thì nàng vẫn rất bình tĩnh.
Mặc dù cơ thể của nàng còn chưa trưởng thành, nhưng suy nghĩ đã như người lớn.
Đương nhiên, đó là cả một quá trình không ngừng trưởng thành. Nàng cũng không thể nào cứ mãi là tiểu nha đầu hồn nhiên ngây thơ, không buồn không lo trước đây nữa.
Dù sao, những đứa bé đã từng đùa giỡn với nàng đã sớm thành gia lập thất, có con cái cháu chắt, thậm chí còn có rất nhiều người vùi sâu trong đất.
Nàng tận mắt nhìn thấy những người đồng lứa với mình lớn lên, thành thân, sinh con, chết đi, rồi lại nhìn dòng dõi hậu bối của họ lặp lại quá trình tuần hoàn đó, cứ vòng đi vòng lại, không ngừng tuần hoàn, giống như lá cây Xuân đi Đông tới, mọc ra rồi lại rơi.