“Công tử chàng đừng giận, ta chỉ thuận miệng nói một chút thôi, chứ không phải oán trách gì chàng. Ta biết chàng có chuyện quan trọng cần làm, nhiều khi không thể quan tâm đến những chuyện nhỏ được.”
Thấy Cố Trường Ca im lặng, Doãn Mi vội vàng giải thích, sợ Cố Trường Ca vì vậy mà tức giận, trách nàng không hiểu chuyện, từ đó không thông cảm cho hắn.
Nhìn biểu hiện bối rối đến luống cuống tay chân của Doãn Mi, Cố Trường Ca không khỏi mỉm cười, lại càng ôm chặt nàng, nói khẽ: “Trước mặt ta, nàng không cần để ý và khẩn trương như vậy. Không phải chúng ta đã thành hôn rồi sao?”
“Nào có chuyện thành thân rồi mà còn khách sáo như thế?”
Nghe xong, đôi mắt Doãn Mi hơi mở to một chút, cứ như vậy mà nhìn Cố Trường Ca, sau đó gương mặt dần dần hiện lên sự ủy khuất: “Nhưng… nhưng ta thật sự lo lắng có một ngày công tử chàng sẽ không cần ta nữa. Khi ta không còn tác dụng, chàng sẽ xem ta như một tấm giẻ rách mà vứt bỏ ta.”