“Ngươi có hối hận vì sự lựa chọn hôm đó của mình không?” Cố Trường Ca nhìn nàng, biểu hiện không hề có nửa phần thương tiếc.
Lăng Ngọc Linh nhìn thấy hắn bước đến, nghe xong liền lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Có một số việc thì hối hận, có một số việc thì không. Nhưng nếu ta có thể nghĩ thông sớm một chút, cục diện sẽ không như thế này.”
“Cố công tử rộng lượng tha thứ cho trên dưới Ngự Tiên Cung, cứu ta ra khỏi thời không hắc ám, đối với ta có ân tình. Ta lại nhiều lần cô phụ hảo tâm và tín nhiệm của Cố công tử, ta thật sự cảm thấy hổ thẹn.”
“Đúng là qua loa. Ngươi nói thì dễ nghe như thế, nhưng khi xuống tay với ta lại nhẫn tâm, không chút lưu tình. Nữ nhân ngươi lúc nào mới có thể nghĩ sao nói vậy chứ?”
“Nhưng bây giờ ta cũng lười truy cứu những chuyện này.” Cố Trường Ca quét mắt nhìn nàng một chút.