Lăng Ngọc Tiên nhìn Cố Trường Ca bên ngoài địa lao hắc ám, nhỏ giọng nói: “Cố sư huynh không làm khó trên dưới Ngự Tiên Cung. Hắn cũng không thương tổn đến bất kỳ người nào.”
“Muội đến thăm tỷ tỷ xong sẽ trở về Ngự Tiên Cung. Bây giờ Ngự Tiên Cung không thể huyên náo, lòng người bàng hoàng được. Nhưng muội sẽ nghĩ cách cứu tỷ tỷ ra.”
Mặc dù nàng tin tưởng tỷ tỷ không làm mấy chuyện mưu đồ tính toán Cố Trường Ca, nhưng không có bất kỳ chứng cứ gì, nàng tất nhiên không thể chứng minh sự trong sạch của Lăng Ngọc Linh.
Cố Trường Ca nể tình ngày xưa, không làm tổn thương bất kỳ người nào trên dưới Ngự Tiên Cung đã là nhân nghĩa lắm rồi. Nàng cũng không thể yêu cầu Cố Trường Ca buông tha tỷ tỷ Lăng Ngọc Linh một cách vô điều kiện được.
“Không có việc gì thì tốt rồi. Lần này là ta liên lụy Ngự Tiên Cung. Suy nghĩ và quyết định của muội khi đó là chính xác, là tỷ tỷ sai rồi…” Lăng Ngọc Linh cười khẽ.