“Thật xin lỗi…”
Ánh mắt Lăng Ngọc Linh ảm đạm, khi nói chuyện khóe miệng lại tràn ra máu tươi, thương thế của nàng rất nặng. Trước đó, nàng đã bị Cố Trường Ca gây thương tích, bây giờ một kích này đã khiến cho nàng suýt chút nữa đánh mất sinh mệnh bản nguyên.
“Nếu ngươi muốn dùng cái chết để làm rõ ý chí của mình, vậy ta cũng chỉ có thể nói ngươi ngu xuẩn, đồng thời còn ngây thơ.”
Ánh mắt Cố Trường Ca lạnh lùng đảo qua đám người đạo thống các tộc đang khẩn trương, kinh hãi đứng cách đó không xa, sau đó lại nhìn về phía Lăng Ngọc Linh: “Ngươi xem, những người đang có mặt ở đây có đến cứu ngươi hay giúp ngươi không?”
Ánh mắt Lăng Ngọc Linh lại càng thêm ảm đạm. Nàng tất nhiên biết là không rồi.