Xoẹt!
Thương quang băng lãnh chói mắt, giống như vạch phá vũ trụ mà đến, vừa lăng lệ lại cường thế.
Vết máu đỏ thắm dọc theo thân thương chảy xuống giữa hư không, mang theo một mùi thơm kỳ lạ.
Cơ thể mềm mại của Lăng Ngọc Linh run lên. Một lỗ máu to bằng quả đấm xuyên qua bụng của nàng, trường thương băng lãnh đen nhánh xuyên thủng qua, nâng nàng lên cao.
Sắc mặt của nàng tái nhợt, ánh mắt ảm đạm, mái tóc xanh phất phới giống như một đóa hoa sắp tàn lụi.