“Tỷ tỷ, đừng mà…”
Sắc mặt Lăng Ngọc Tiên trắng bệch, tràn ngập lo lắng. Mặc dù nàng được một đám Trưởng lão Ngự Tiên Cung bảo vệ, nhưng nàng cũng biết bây giờ tỷ tỷ của nàng đang phải đối mặt với một sự lựa chọn ảnh hưởng đến toàn bộ thế cục tiếp theo.
Mặc kệ vừa rồi tỷ của nàng nói là thật hay giả, bây giờ tỷ ấy lựa chọn hành động trái ngược với lời nói vừa rồi, hết thảy sẽ chẳng còn thay đổi được nữa.
“Ngươi còn trông cậy bầy kiến cỏ chỉ biết lo cho cuộc sống tạm bợ của mình che chở cho thương sinh lê dân, chư thế vạn tộc sao?” Con ngươi Cố Trường Ca chuyển động, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt Lăng Ngọc Linh.
Con ngươi Lăng Ngọc Linh trở nên ảm đạm, mất đi ánh sáng trong trẻo từng có. Nàng nhìn thi thể của Chưởng giáo Thủ Dương Thiên Tông đang phơi thây cách Chúng Diệu Sơn không xa, rồi lại nhìn về phía những người đang nhìn nàng.