“Ma đầu ngươi tính kế thương sinh như thế, sớm muộn cũng sẽ gặp phản phệ và báo ứng, trời không dung, đất không chứa.”
Cả khuôn mặt của Kim Lão đều là máu, vừa rời khi thời không rách nát, một ngón tay kia của Cố Trường Ca suýt chút nữa đã xuyên thủng hắn.
Vốn dĩ vết thương càng ngày càng nặng, đối mặt với Cố Trường Ca càng không có khả năng chạy trốn được.
“Ta chính là trời của thương sinh chư thế, ta muốn thử xem ai có thể dung chứa ta đây?.”
Cố Trường Ca phát ra tiếng cười không quan tâm, ánh mắt lại rất thờ ơ.