Khi đám người Hàn Phong rời đi, Cố Trường Ca uống cạn một ngụm rượu cuối cùng trong ly, sau đó mới chậm rãi đứng dậy.
“Bố trí mấy vạn cấm chế hư vô lớn bé, xem ra Sở Cô Thành đã quyết tâm muốn vây Hi Nguyên Thánh Nữ đến mấy trăm năm.”
Hắn khẽ nâng tay lên, trang giấy màu vàng kia một lần nữa xuất hiện, quang mang lóng lánh chính giữa kích động, xuất hiện một xoáy nước đen nhánh có thể bao phủ nửa người lớn.
Ngay sau đó, Cố Trường Ca cất bước đi vào bên trong, thân ảnh tựa như một sợi sương đen, chỉ trong tích tắc liền biến mất.
Cũng trong lúc này, sâu bên trong nhà giam hư vô kia, Hi Nguyên Thánh Nữ đang bị tỏa long liên quấn quanh và vây ở khu vực chính giữa, đột nhiên cảm nhận được gì đó, trên khuôn mặt lạnh lùng không chút gợn sóng hiện lên một tia hoang mang.