Nhìn sự lo lắng trong mắt Hi Nguyên Thánh Nữ, Sở Cô Thành lại cười phá lên nói, “Hi Nguyên Thánh Nữ cứ yên tâm, Tâm Nguyệt chỉ mượn thân phận của ngươi một thời gian, sau đó sẽ trả lại cho ngươi. Chuyện này không gây ra chút ảnh hưởng gì cho ngươi mà thậm chí còn là một việc tốt đối với Hi Nguyên Thánh Đường đấy.”
“Nói không chừng sau này ngươi còn phải cảm tạ ta và Tâm Nguyệt.”
Hi Nguyên Thánh Nữ khôi phục sự bình tĩnh, nghe thấy vậy chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, không nói lời nào, sau đó tiếp tục nhắm mắt ngồi xếp bằng tại chỗ, khôi phục thương thế.
Sở Cô Thành không thèm để tâm, cười lạnh một tiếng, sau đó vung tay lên, xung quanh tỏa long liên lập tức dâng lên ngũ thải hà quang mịt mù, hình thành một vực tràng huyền bí mơ hồ, hoàn toàn che lấp nơi này.
Sau đó, hắn mới xé rách hư không và rời khỏi đây cùng đám người Pháp Thánh.