Phúc bá nghe vậy thì cười sang sảng nói, “Những lời đồn gì đó ta đều không để ý, bây giờ tuổi ta cũng đã lớn, có rất nhiều chuyện quan trọng cho dù quốc chủ giao cho ta thì ta cũng lực bất tòng tâm. Huống chi, bây giờ Tiên Sở Hạo Thổ gặp không ít phiền toái, những phiền toái đó cần phải có nhân tài có năng lực mới có thể giải quyết được, nếu quốc chủ giao cho ta thì sẽ làm chậm trễ chuyện lớn.”
Thấy Phúc bá tới nông nỗi như vậy nhưng vẫn còn suy nghĩ cho Sở Cô Thành và Tiên Sở Hạo Thổ, Sở Vô Thương chỉ biết thở dài trong lòng.
Lão nhân giải bày tâm can, tận tâm tận tụy như vậy, nếu như lạnh nhạt lòng thì chỉ sợ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nhân tâm của Tiên Sở Hạo Thổ.
Phụ thân Sở Cô Thành chẳng lẽ không biết hậu quả của việc này sao?”
“Ta thấy ngươi đêm nay tâm sự nặng nề, cả người nồng nặc mùi rượu, vừa rồi còn không nhịn được gọi tên Tình Lan... Xem ra ngươi vẫn nhớ mãi chuyện trước kia, có điều bất mãn mà...”