“Thiên phú tu đạo của ta thua kém nhị muội, lại không tự tại như các đệ đệ khác, suốt ngày phải xử lý vô số chuyện, vì để phù hợp với thân phận của mình mà nói lời nói đều phải cẩn thận châm chước, lo sẽ làm sai cái gì gây mất mặt cho hoàng thất. Nhưng phụ thân vẫn đang tuổi tráng niên, thân phận đại hoàng tử của ta cũng không cần làm gì...”
Sở Vô Thương được vài vị hoàng đệ nâng đỡ rời khỏi đại điện, không biết vì sao nhưng đầu óc lúc này có rất nhiều tạp niệm.
Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười mệt mỏi.
Ngoài điện rộng lớn, vẫn là vẻ nguy nga lộng lẫy, bảo quang lập lòe, tinh vân như đổ xuống lưu thủy, có rất nhiều thị nữ đang bận rộn thu dọn tàn cuộc của bữa tiệc.
Sở Vô Thương cảm giác được gió đêm đang thổi qua khiến đầu óc thanh tỉnh hơn, liền vẫy vẫy tay, để các hoàng đệ bên cạnh rời đi, không cần dìu hắn nữa.