“Cố công tử yên tâm, cho dù ngài có đồng ý hay không thì những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, ta có thể lấy đạo tâm ra thề tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa câu.”
Âu Dương Quý không quan tâm đến Lăng Ngọc Tiên, tiếp tục thành khẩn nói, “Sở Tâm Nguyệt rất tự đại và ngạo mạn, cho rằng ta trầm mê tư sắc nhưng thật ra ta chỉ đang cố lấy lòng nàng ta mà thôi, nữ nhân giống như nàng ta luôn tự cho mình là đúng, nếu ngài yêu cầu thì ta có thể bắt nàng ta bất cứ lúc nào, dùng nàng ta để làm uy hiếp để Sở Cô Thành ném chuột sợ vỡ đồ.”
Cố Trường Ca liếc mắt nhìn hắn, cười khẽ rồi nói, “Không cần, nếu ngươi đã nói như vậy thì cớ gì mà ta lại không tin được.”
Âu Dương Quý nghe vậy lập tức lộ ra sự vui mừng, từ trong ngực lấy ra một quả ngọc phù đưa cho Cố Trường Ca, nói, “Để bày tỏ thành ý, đây là mệnh phù của ta, Cố công tử có thể thông qua mệnh phù này liên lạc với ta bất cứ lúc nào, nếu như có chuyện gì thì cứ trực tiếp phân phó.”
Nói xong, hắn lại nhìn về phía Lăng Ngọc Tiên, nói một cái hối lỗi, “Vừa rồi là tình cảnh cấp bách nên có đắc tội nhiều chỗ, mong Ngọc Tiên cô nương thứ lỗi.