“Nam Tôn…”
Lăng Ngọc Linh để ý thấy cảnh tượng này, thoáng sửng sốt, sau đó, khi đã nhìn thấy rõ bên trong đốm bọt nước đang bao bọc lấy một tia khí tức, toàn thân đột nhiên trở nên vui mừng khôn xiết. Thân ảnh nàng chợt lóe lên, biến mất khỏi nơi sâu bên trong Ngự Tiên Cung, khi xuất hiện trở lại đã đứng sừng sững giữa mảnh thời không ấy.
Đóa bọt nước kim sắc kia nâng ở dưới chân nàng, dường như có một cỗ lực lượng vô hình nào đó xuất hiện, đưa nàng đi phá vỡ thời không vũ trụ hỗn loạn, hướng đến một nơi nào đó.
Đối với nàng mà nói, đóa bọt nước kim sắc này xuất hiện đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
“Không ngờ là sau thời gian vô số tuế nguyệt qua đi mà còn có thể lại lần nữa cảm nhận được khí tức của Nam Tôn. Không biết bây giờ tình cảnh của nàng ra sao nữa, trận đại chiến khi ấy, nàng bị thương cũng rất nghiêm trọng, bản nguyên dần như vỡ vụn cả…”