“Mấy ngày không gặp, xem ra Ngọc Tiên sư tỷ dường như có vẻ không chào đón tại hạ? Sao lại có vẻ mặt kinh ngạc như thế?” Cố Trường Ca mở miệng nói, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt như cũ.
“Sao lại không chào đón Cố sư huynh kia chứ, chỉ là không ngờ rằng Cố sư huynh cũng ở đây thôi.” Lăng Ngọc Tiên lắc đầu, nét mặt nàng vô cùng phức tạp, nhìn sang nam tử trẻ tuổi bạch y trước mắt, trong lòng luôn có một loại cảm giác quái dị, khó chịu.
Đây là lần đầu tiên kể từ sau ngày tách ra ở Cảnh tộc nàng lần nữa gặp lại Cố Trường Ca. Hắn vẫn giống như trước đây, vẫn trông thoát tục siêu nhiên, tựa như bước ra từ trong tranh, thần sắc ôn nhuận, khiến người ta rất dễ dàng sinh ra hảo cảm với hắn.
Nhưng nàng vừa nghĩ lại những lời mà tỷ tỷ nói với nàng, cảm giác quái dị trong lòng Lăng Ngọc Tiên càng trở nên lớn hơn.
Cảm giác đó mặc dù không đến mức rùng mình hay mâu thuẫn, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy có gì đó là lạ.