Sắc mặt Diệp Tố Y xuất hiện vẻ nghi hoặc, không biết vì sao Cố Trường Ca lại bật cười, cũng không biết lời này của hắn có ý gì.
Bên dưới, sinh linh có mai rùa kia còn đang thao thao bất tuyệt về lịch sử lâu đời cổ lão của Tử Tiêu Sơn, dáng vẻ vô cùng mê mẩn, mơ ước. Rất nhiều tu hành giả và sinh linh đều tỏ vẻ cực kỳ khinh bỉ với nó, né tránh từ xa.
Bởi vì lão quy này đã lang thang bên ngoài sơn môn Tử Tiêu Sơn rất nhiều năm rồi, vẫn luôn muốn được đệ tử Tử Tiêu Sơn nhìn trúng.
Không nói đến thu nhận làm tùy tùng, lão nô gì đó, dù chỉ dùng làm tọa kỵ thôi cũng không tệ.
Chỉ tiếc rằng nhiều năm như thế rồi, vốn chẳng ai thèm để ý đến nó, thiên phú thì không có, thực lực cũng không, coi như có làm tọa kỵ, cưỡi ra ngoài cũng ngại mất mặt.