“Không biết vì sao Ngọc Tiên sư tỷ khi thấy ta lại đi nhanh như vậy? Hay tại hạ là hồng thủy mãnh thú gì đó khiến Ngọc Tiên sư tỷ sợ hãi sao?”
Lúc này, Lăng Ngọc Tiên sau khi rời khỏi đại điện, đột nhiên nghe thấy một giọng cười khẽ.
Nàng hơi sửng sốt mà nhìn sang, không nghĩ tới sẽ gặp Cố Trường Ca dưới chân núi.
Mặc dù bây giờ màn đêm đang dần bao phủ, nhưng bộ bạch y không dính chút hoàng hôn kia vẫn dễ dàng làm người khác chú ý tới.
Loại màu trắng tinh khiết lại thấu bạch, không dính chút hạt bụi nào, tuyết đông đầu mùa, hàn ngọc lạnh lùng so với cái này cũng phải ảm đạm đi vài phần. Lăng Ngọc Tiên cũng chỉ thấy được khí chất như vậy trên người Cố Trường Ca, đã gặp là khó quên.