Đám người Triệu Thiên Phàm, Minh Anh đạo nhân đều ngây ngốc, trong mắt xẹt qua một tia kinh diễm thật sâu.
Cho dù là Thải Vân tiên tử thì cũng có chút sững sờ, sau đó có chút hâm mộ và ghen tị.
Thiếu nữ áo trắng vẫn cụp mắt xuống như trước, thoạt nhìn chắc chỉ khoảng mười bảy tuổi mà thôi, thần tú nội uẩn, ngọc cốt thiên thành, khuôn mặt như tiên ngọc được điêu khắc tỉ mỉ, da thịt trắng như tuyết tựa như mang theo hàn sương.
Mạng che mặt mà thanh tín nhân của Lâm Thủy Hiên đeo lên chính là pháp khí được chế tạo riêng, thứ này ngăn cách sự thăm dò của tu hành giả.
Trước đó trên mặt nàng có một vết thương do bản thân rạch ra, vết thương đó gần như kéo dài tới nửa khuôn mặt, hầu như chưa có ai trông thấy nàng cả.