Ly Mạch Thiên liếc nhìn Mộc Yên, trong mắt hiện lên một tia đau đớn và chán ghét.
Dung mạo của Mộc Yên có vài phần giống với Vĩnh Hằng thánh nữ đời trước kia.
Điều này khó tránh khỏi làm cho hắn nghĩ đến chuyện cũ đau đớn đã từng yêu mà không được, hết lần này tới lần khác ở trước mặt một đám tộc nhân, hắn còn phải biểu hiện sự rộng lượng, không thèm để ý, nếu không đã rất nhiều lần hắn suy nghĩ sẽ trực tiếp bóp chết tiểu cô nương ngày xưa kia.
“Chính ta giết Ly Dương đấy.” Mộc Yên biết rõ Ly Mạch Thiên chán ghét mình.
Ly Dương chán ghét nàng, phần lớn cũng là bị Ly Mạch Thiên ảnh hưởng.