Mộc Yên bước gần về phía Cố Trường Ca, nàng hơi nghiêng đầu nhìn hắn, trong con ngươi sáng ngời nói thẳng: “Bởi vì lúc nãy khi ta nói câu đó với ngươi, ngươi bỗng dưng ngơ ngác…”
“Rõ ràng ta cảm thấy ngươi đang nghĩ chuyện gì đó.”
Cố Trường Ca mỉm cười chẳng nói đúng sai, hắn trả lời nàng: “Thế mà ngươi cũng nhìn ra được à, vậy ngươi nói thử xem ta đang nghĩ điều gì?”
“Ta thấy ngươi đang nghĩ về người nào đó, nhưng chắc chắn không phải là ta.”
Mộc Yên chun mũi, sau đó cố ý dùng một kiểu giọng ngưỡng mộ nói: “Ta thật sự không ngờ tới trong lòng ngươi thế mà còn có người để vướng bận.”